Thấm thoát mình đã ở trong mẹ gần 5 tháng rồi đó, hơi tối một chút, nhưng mà êm ru hà, dễ chịu lắm, có lẽ cì vậy mà mình ngủ quên hoài, ít có quậy mẹ. Mấy bạn baby khác bằng tuổi mình ai cũng ngọ nguậy không yên, đôi khi khó chịu thì đá bung bung vào bụng mẹ, rồi mẹ lỡ ăn cái gì mà các bạn ấy không thích thì các bạn ấy bắt mẹ ọi ra cho bằng được, chả biết thương mẹ gì hết. Trông mình mà học hỏi nhé. Ưu tên số một, mấy thứ mình thích thì mẹ ăn dùm, kế đó mấy thứ mẹ thích thì mẹ cứ ăn, có điều ít hơn hồi xưa một chút vì phải chừa bụng để ăn dùm mình nữa mà, hì. Ba mẹ cũng không mấy quan tâm mình là cu tí hay "hĩm" nữa, là gì cũng được yêu hết. Nhưng hai tuần trước, mẹ đi khám định kỳ, bác sĩ siêu âm rồi thông báo "con trai". Tất nhiên là con trai thì ba mừng rồi, có dịp vênh mặt tự đắc với bạn nữa chứ. Ba chở mẹ về, ngang qua chợ Xuân Khánh, lăng xăng ghé vô mua cua biển, về tự tay xào với dưa leo cho mẹ và mình ăn, nhìn mặt ba giống y như ông ngoại ngày xưa khi biết bà ngoại sinh cậu Nghiệm vậy. Đám cưới cậu Nghiệm, mẹ vác cái bụng to kềnh, khệnh khạng tới lui tiếp khách. Ai cũng hỏi thăm xem mình có ngoan không, có hay đạp chưa. Mẹ có vẻ lo, tim mẹ đập thình thịch, vì nghe bảo mấy bạn khác 5 tháng là đạp lung tung hết rồi, tối về mẹ nói với ba. Rõ chán, người ta ngoan, biết thương mẹ mà cũng lo nữa. Đã thế tớ đạp đây, tớ co chân đạp mạnh vào bụng mẹ. Ôi, mẹ cười mới sung sướng làm sao.