Chip yêu của mẹ,
Con bệnh gần một tuần rồi. Lại mở đầu bằng sổ mũi, sau đó là ho, rồi viêm đường hô hấp trên đây mà. Lúc còn nhỏ, cứ mỗi lần con bị bệnh này là mẹ xót lắm. Con đau họng, bình thường đã kén ăn, ăn có chén cơm mà mẹ và chị Quỳnh phải dỗ cả tiếng đồng hồ, bệnh càng kén ăn hơn. Và chứng ngứa họng còn làm con hay ói nữa. Bú sữa xong, mẹ phải kê gối cho con nằm thật cao để đờm khỏi xuống miệng làm con ói, vậy mà cũng không ít lần con làm ướt cả chăn, cả nệm. Nhìn cái bụng xẹp lép, vẻ mặt mệt mỏi của con, mẹ thật xót xa.
Chăm con hơi khỏe một chút là phải gửi con đi học, vì mẹ còn phải đi làm. Đến trường học được dăm hôm, con lại bệnh. Cứ "vỗ béo" con hơi tròn tròn một chút, một trận ốm lại khiến công sức của mẹ bỏ sông bỏ bể cả. Cứ như thế, mẹ sợ con không lớn nổi, hoặc không ăn đủ trong tuổi này có thể làm con "đẹt" đi, hay ảnh hưởng tới sự thông minh sau này... Mẹ phải cắn răng gửi con về nội, dù mẹ nhớ con lắm...
Mỗi khi con sốt, nằm bên con mẹ chẳng dám ngủ say. Chốc chốc, mẹ lại quờ tay kiểm tra xem trán con có nóng không, rồi lấy khăn nhúng nước lau nách, lấy thuốc cho con uống. Lòng mẹ nặng trĩu vì lo lắng. Mỗi lần nghĩ tới, mẹ thấy thương bà nội quá, từng tuổi này rồi còn phải thay mẹ thức đêm chăm con...
Con trai của mẹ nhớ ăn nhiều chóng lớn, mạnh khỏe nhé. Con cũng nhớ năn nỉ bà nội để lâu lâu được nghịch đất cát một chút cho nó mặn mòi và mạnh khỏe ra. Tuy mẹ ở xa con, nhưng lúc nào mẹ cũng nhớ về con, mẹ vẫn cảm thấy trái tim mình trĩu nặng khi nghe con bệnh. Vì vậy thương bà nội, thương mẹ thì con hãy ít bệnh thôi, và chóng khỏi, con nhé, Siêu nhân nhí của mẹ!!!
Ah, con có thấy robot ở trong hình không? Nếu Bình Nguyên chịu khó học cho giỏi, thì Bình Nguyên sẽ tự mình chế tạo được con robot như vậy đấy. Robot của con không cần đánh nhau đâu, nó biết giúp mẹ làm việc nhà thì mẹ sẽ vui lắm đấy...