Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2009

Nhớ


Chào Bé Bình Nguyên,

Từ nay, mẹ sẽ vào đây để viết cho con nhé, con yêu! Mai này con lớn, con sẽ hiểu ba mẹ đã yêu, đã nhớ con như thế nào khi phải xa con.

Thực ra khi được tin có học bổng, mẹ đã phải băn khoăn rất nhiều vì mẹ không muốn xa con chút nào. Nhưng bà nội, bà ngoại đã động viên mẹ rất nhiều, và mẹ cũng thấy là chuyện đi học của ba mẹ, suy cho cùng, cũng là vì tương lai tươi sáng của con đấy, con yêu ạ. Vì vậy, mẹ đã cố cứng rắn để mà xa con.

Những tuần đầu, mẹ nhớ con quay quắt, nhớ không chịu được, chỉ muốn bỏ hết để về bên con. Mẹ nhớ những buổi trưa mệt lả vì đút con ăn, tắm rồi pha sữa, ru con ngủ, được ngủ bên cạnh, hôn lên đôi má bầu bĩnh thơm mùi sữa, vuốt ve cái đầu lơ thơ tóc măng mềm mại của con. Mẹ cũng nhớ mùi ngai ngái nước đái khi con còn bé (ghê nhỉ,... nhưng mà mẹ vẫn thích cơ).

Mẹ ước lúc nào cũng được ở bên con!!!

Chat với con, mẹ cố kìm lòng không để con thấy những giọt nước mắt của mẹ. Thật mâu thuẫn, mẹ muốn con mau quên mẹ đi, để hòa nhập vào cuộc sống mới, lại xót xa khi con ít khóc dần khi trò chuyện cùng mẹ, vì thế là con dần quên mẹ rồi. Mẹ cũng hơi ích kỷ nhỉ?

Mẹ biết con là một em bé giàu tình cảm, con rất khao khát tình cảm của ba mẹ, dù con là cục cưng của ông bà nội, của cô Ba dượng Ba. Mẹ biết con cố tỏ ra hờ hững với ba mẹ, chỉ là vì con dỗi đấy thôi. Mẹ cảm thấy cắn rứt lắm. Chắc sau này con sẽ hiểu...

Hôm qua xem hình ba mẹ ở Đài Loan, cả hình hồi ba mẹ còn ở Hà Lan, lúc con chưa ra đời, con hỏi:" Sao không cho Bình Nguyên chụp cùng với ba mẹ?". Mẹ nghe mà ngẩn cả người, với con, gia đình mình phải luôn ở cạnh nhau, đúng không nào? Mẹ chợt nhớ lại những giây phút khi ở bên con, từ khi mẹ được ngắm con lần đầu tiên, đến lúc con biết lật, biết đi, khi con lần đầu gọi "pa pa". Những giây phút ấy làm mẹ càng nhớ con hơn, một nỗi nhớ cồn cào, day dứt.

Có đêm mẹ mơ thấy con, được ôm con vào lòng, được hôn con, tỉnh dậy mà cứ tiếc mãi.

Chờ mẹ nhé, con yêu...
Đang tải...

GOOD SITE

ANSYS
 

Bản quyền 2009 của bé Bình Nguyên