Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Bình Nguyên chào đời


Hôm nay là 02/09/2001.
Ở trong bụng mẹ đúng là thích thật, ấm áp và êm ái vô cùng, mặc dù có hơi tối và chật. Nghe nói ở ngoài còn thích hơn. Là vì mỗi tối, ba cứ hay rủ rỉ rù rì rủ mình ra ngoài ấy chơi với ba, còn bảo mình "ở trong đó chắc là tối và chật chội lắm, ráng chịu nhe con!". Mình cũng thấy tù túng lắm rồi, chân tay mình đã dài thế này rồi cơ mà, ra ngoài thôi.
Mấy hôm nay mình làm mẹ mệt, mẹ cứ ngủ suốt, chắc mẹ ngủ bù để vài hôm nữa có sức mà chăm mình. Mẹ thì thầm với mình: "để qua lễ 2/9 đã rồi hãy ra con nhé". Tối nay, ba còn chở mẹ đi vòng vòng quanh mấy con phố, ngắm dòng người cuồn cuộn chảy, rực rỡ đèn màu, cờ và hoa. Âm thanh người cười nói lao xao, tiếng còi xe,... mình cứ nôn nao.
Khuya đến thì mẹ có dấu sinh, nhưng vẫn chưa đau bụng. Mẹ lo lắm, cứ trăn qua trở lại, không ngủ được, trông mau đến sáng để gọi điện cho bà ngoại.
3/9/2001: 5 giờ rưỡi, bà ngoại đã lò dò ra tới, he he, bà ngoại cũng nôn đón thằng cháu đầu đây mà. Bà kêu ba đi mua mè về nấu cháo mè cho mẹ ăn để dễ sinh. Mẹ cố ăn mà trong lòng thì lo lắm, tự nhủ, thôi thì cố lên, dù gì thì hết hôm nay là mẹ đã có con rồi. Phải cố lên thôi.
7:30 vào đến bệnh viện đa khoa Trung ương Cần Thơ. Sao mà bệnh viện mới xây lâu thế nhỉ? Ba đăng ký cho mẹ ở phòng dịch vụ. Hôm nay vẫn còn nghỉ lễ nên vắng cực kỳ. Sân phòng khám rộng thênh thang, không như mọi khi toàn người là người. Cô y tá khám xong bảo còn lâu, nên ba mẹ dắt nhau đi hết mấy vòng bệnh viện.
9:00, bác sĩ gọi mẹ vào khám. Me vẫn chưa đau nhiều, nên cười tươi rói giữa bao nhiêu bà bầu quằn quại rên rỉ, tóc tai phờ phạc. Ba thì lấp ló ngoài cửa, tay xách giỏ đựng khăn và quần áo thay cho em bé, miệng cười tươi như hoa. Mẹ nhìn thấy cười đau cả bụng, còn lâu lắm cơ, còn đau lắm cơ, ông xã ạ.
15:00 Bác sĩ chích thuốc gì đó cho mẹ. Thế là mẹ muốn ói, lên cơn đau bụng, qua mặt các bà bầu khác ào ào vào phòng sinh.
16:30 Bình Nguyên khóc oe oe chào đời.
Đọc tiếp...

Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

Bé Suri ra đời


Ôô ...oo...! Thế là hôm qua bé Suri đã chịu ra đây chơi với mình rồi. Thích mê luôn! Cả nhà vui rối rít cả lên! Ba mẹ mình thì cứ đinh ninh tới đầu tháng 5 mẹ Thảo mới sinh em Suri, hay là tới khoảng 28/4 cơ, thế nên hôm qua nghe ông nội gọi điện thoại báo tin, cả hai cứ đờ người ra vì ngạc nhiên và bất ngờ. Sau đó thì ông nội đưa điện thoại cho mình, mình cũng sung sướng quá, nên cứ giữ máy mà không thốt được lời nào cả. Mọi khi thì mình vẫn hay bị nói là: miệng không liền da non cơ đấy, hay là lên chức làm mình thay đổi tính khí rồi nhỉ???

Bà nội bận túi bụi cả lên. Tối thì bà nội vào bệnh viện để chăm sóc mẹ Thảo và Suri. Mình cũng hơi buồn, phải như mọi hôm thì mình nhất định không chịu đâu. Nhưng hôm nay thì khác, mình tự nhủ đã là anh rồi, phải nhường cho em chứ. Vậy là mình ngoan ngoãn về ngủ với ông nội. Sáng tinh sương, bà nội đã tất tả về, đánh răng, thay áo quần cho mình, rồi cho mình đi học. Ôi mình mong mau đến cuối ngày, để lại được vào thăm em bé.

Lớn nhanh Suri nhé! Bây giờ chỉ có mỗi mình anh "phá bĩnh" thôi, nhiều lúc cũng thấy lẻ loi lắm cơ!!! Anh sẽ nhường đồ chơi cho em, đừng có lo mà. Anh còn có em Bẹp ở trên Cần Thơ nữa. Nhưng mà các em phải nghe lời anh đấy nhá.
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009

Sâu róm làm gì?


Đọc tiếp...

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Con cò - Chế Lan Viên


Con cò



I
Con còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
"Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ,
Con cò Đồng Đăng..."
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn,
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ.
"Con cò ăn đêm,
Con cò xa tổ,
Cò gặp cành mềm,
Cò sợ xáo măng..."
Ngủ yên! Ngủ yên! Cò ơi, chớ sợ!
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng!
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân,
Con chưa biết con cò, con vạc,
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát,
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân.

II
Ngủ yên! Ngủ yên! Ngủ yên!
Cho cò trắng đến làm quen,
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ,
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi.
Mai khôn lớn, con theo cò đi học,
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân.
Lớn lên, lớn lên, lớn lên...
Con làm gì?
Con làm thi sĩ!
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn...

III
Dù ở gần con,
Dù ở xa con,
Lên rừng xuống bể,
Cò sẽ tìm con,
Cò mãi yêu con.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.
À ơi!
Một con cò thôi,
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi.
Ngủ đi! Ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc,
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi.


Chế Lan Viên
Đọc tiếp...

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Khi con hỏi 'mẹ khóc à?'


Khi con nói 'mẹ khóc à?'

Đã bao giờ bạn cảm nhận được đôi bàn tay bé xíu của con mình chạm vào đôi má và lau những giọt nước mắt cho bạn chưa? Con đã nói '' Mẹ khóc à''.

Con đã được 3 tuổi rồi và con cũng cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn. Con biết thế nào là khóc, thế nào là nụ cười.

Vào một ngày mưa, ngày đó cũng như bao ngày khác, nhưng ngày đó sao đặc biệt vậy mà tôi không sao quên nổi. Nhìn các con nô đùa mà cảm thấy vui lắm, vậy là công sức của mình bỏ ra bấy lâu nay cũng được đền đáp. Nhưng bỗng đôi bàn tay bé xíu của con ôm lấy mặt mẹ và nói:
- Mẹ ơi! Mẹ khóc ah?
- Không mẹ không khóc
- Sao mắt mẹ ướt vậy, con lau cho mẹ nhé.?
- Uhm, con lau đi.
- Mẹ đừng khóc nữa nhé.

Rồi con gục đầu vào vòng tay của mẹ, có phải con biết mẹ đang buồn không? Mẹ khóc, khóc vì cái gì? Khóc vì mãi mà mẹ không vun vén được cho gia đình tròn trịa, sao mãi gia đình bé xíu của mẹ cứ vỡ ra, vỡ ra.

Mẹ sẽ cố gắng không khóc nữa, và mẹ sẽ không bao giờ để đôi bàn tay bé xíu của con phải lau những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má mẹ nữa đâu.

Mẹ yêu các con.!.

Cảm giác đó không thể diễn tả nổi? Buồn lắm.

Mai Trang

Đọc xong bài viết trên blog của cô Mai Trang, mẹ lại nhớ con của mẹ quá. Lúc ấy con của mẹ còn chưa được 3 tuổi cơ, BN nhỉ? Thấy mẹ khóc, con vội ríu rít hỏi ' mẹ ơi, sao mẹ 'hóc', mẹ đừng có 'hóc' nữa, bị nghẹt mũi đó'. Mẹ bất ngờ vì con mẹ thật tình cảm, còn bé xíu mà đã biết quan tâm đến mẹ rồi. Chỉ nghĩ đến cảnh phải xa con, nước mắt mẹ lại trào ra, con trông thấy lại càng xoắn xít hơn "mẹ đừng có hóc, đừng có hóc mà". Mỗi lần nhớ, mẹ lại muốn buông hết, chạy về ôm con yêu vào lòng.

Bình Nguyên biết không, có khi mẹ nhớ con quá, không biết làm thế nào, mẹ bèn nhắm mắt lại, tưởng tượng cái lưng của ba là Bình Nguyên, mẹ ôm,mẹ hôn mà nước mắt cứ lã chã rơi. Thời gian sao mà trôi đi chậm thế!



Đọc tiếp...

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Đám cưới cậu Nghiệm


Thấm thoát mình đã ở trong mẹ gần 5 tháng rồi đó, hơi tối một chút, nhưng mà êm ru hà, dễ chịu lắm, có lẽ cì vậy mà mình ngủ quên hoài, ít có quậy mẹ. Mấy bạn baby khác bằng tuổi mình ai cũng ngọ nguậy không yên, đôi khi khó chịu thì đá bung bung vào bụng mẹ, rồi mẹ lỡ ăn cái gì mà các bạn ấy không thích thì các bạn ấy bắt mẹ ọi ra cho bằng được, chả biết thương mẹ gì hết. Trông mình mà học hỏi nhé. Ưu tên số một, mấy thứ mình thích thì mẹ ăn dùm, kế đó mấy thứ mẹ thích thì mẹ cứ ăn, có điều ít hơn hồi xưa một chút vì phải chừa bụng để ăn dùm mình nữa mà, hì.
Ba mẹ cũng không mấy quan tâm mình là cu tí hay "hĩm" nữa, là gì cũng được yêu hết. Nhưng hai tuần trước, mẹ đi khám định kỳ, bác sĩ siêu âm rồi thông báo "con trai". Tất nhiên là con trai thì ba mừng rồi, có dịp vênh mặt tự đắc với bạn nữa chứ. Ba chở mẹ về, ngang qua chợ Xuân Khánh, lăng xăng ghé vô mua cua biển, về tự tay xào với dưa leo cho mẹ và mình ăn, nhìn mặt ba giống y như ông ngoại ngày xưa khi biết bà ngoại sinh cậu Nghiệm vậy.
Đám cưới cậu Nghiệm, mẹ vác cái bụng to kềnh, khệnh khạng tới lui tiếp khách. Ai cũng hỏi thăm xem mình có ngoan không, có hay đạp chưa. Mẹ có vẻ lo, tim mẹ đập thình thịch, vì nghe bảo mấy bạn khác 5 tháng là đạp lung tung hết rồi, tối về mẹ nói với ba. Rõ chán, người ta ngoan, biết thương mẹ mà cũng lo nữa. Đã thế tớ đạp đây, tớ co chân đạp mạnh vào bụng mẹ. Ôi, mẹ cười mới sung sướng làm sao.
Đọc tiếp...

Xuất hiện trong bụng mẹ


Thế là mình đã xuất hiện trong bụng mẹ được gần hai tháng rồi ấy nhỉ? Lúc trong tháng, mình thấy mẹ ngủ không được, đêm cứ bứt rứt khó chịu, mẹ bảo mẹ muốn dùng móng tay cấu ba cho bớt bứt rứt. Tội nghiệp ba thiệt, ba có lỗi gì đâu chứ, có công thì có... Chắc là mẹ chỉ nghi nghi thôi, chứ chưa biết là mình đã hình thành trong bụng đâu nhỉ, hihi, vì mình thấy ba mẹ cứ mua que thử về, thử mấy lần mà âm tính (vì sớm quá đó mà). Mãi tới mấy hôm trước, khi thử lại, ba giành công đoạn cuối cùng, rồi ôm lấy mẹ vui mừng : sắp có con rồi. Hihi, ba mẹ hạnh phúc vì sắp có mình đấy.

Ba áp tai vào bụng mẹ, còn nhỏ xíu à, "con à, con ở trong đó chật lắm, mà tới 9 tháng lận, ráng lên nha". Mẹ thì sung sướng , mà hồi hộp lắm, vì mẹ chưa kịp chuẩn bị gì để trở thành một bà mẹ cả, trước giờ ai nói về bầu bì với chăm bẵm con nít, mẹ đâu có để ý đâu. Không sao đâu mẹ ơi, học từ từ cũng được mà, con còn ở trong này tới chín tháng nữa lận.

Nói tới chuyện ăn uống mới lạ chớ, hễ mình thèm cái gì là mẹ phải ăn dùm, nên khẩu vị của mẹ thay đổi 180 độ luôn. Trước đây xoài sống, cóc xanh mẹ nhai rau ráu, bây giờ nhìn thấy cứ ghê ghê, mẹ lại xoay sang thèm chè, thèm đồ béo, bánh ngọt. Tối nào ở tiệm net về, dù đã khuya lắm rồi, ba cũng cố chạy ra Lý Tự Trọng mua cho mẹ, cho mình chứ, một bịch chè. Ba thường xuyên dẫn mẹ đi ăn hột vịt lộn, và mua sữa Dielac Mama cho mẹ uống, ba còn nói mẹ cố ăn uống cho tốt để mình sau này thông minh nè. Tội nghiệp ghê, ba là đệ tử ruột của món khô mực, mà cứ mỗi lần ba nướng khô, mẹ lại muốn ọi, nên ba không dám nướng, lâu thiệt lâu, khi dụ khị mẹ ra khỏi phòng rồi ba mới "tranh thủ".

Ba dẫn mẹ vô bệnh viện khám lần đầu tiên, muốn diện kiến xem mình sao đây mà. Tức cười ba mẹ mình quá, dẫn nhau vô khám, nhìn qua nhìn lại thấy lạ, chắc là bẽn lẽn, lại hơi mắc cỡ nữa đây. Vậy nên, chắc bà bác sĩ tưởng là còn bồ bịch (là khi về nhà nghe mẹ vừa đấm vào lưng ba, vừa cười nói vậy), nên sau khi xem kết quả ghi "có thai", bả hỏi một câu lạnh lùng: Để hay bỏ? Ba mẹ lính quính, tranh nhau nói: Dạ, để. Trời đất, chỉ có một từ thôi mà quyết định một số phận đó, cũng may con được là con của ba mẹ.

Mẹ nhớ ăn nhiều nhiều lên nghe, nhớ uống sữa cho đều nữa đó!

Đọc tiếp...

GOOD SITE

ANSYS
 

Bản quyền 2009 của bé Bình Nguyên