Ở trong bụng mẹ đúng là thích thật, ấm áp và êm ái vô cùng, mặc dù có hơi tối và chật. Nghe nói ở ngoài còn thích hơn. Là vì mỗi tối, ba cứ hay rủ rỉ rù rì rủ mình ra ngoài ấy chơi với ba, còn bảo mình "ở trong đó chắc là tối và chật chội lắm, ráng chịu nhe con!". Mình cũng thấy tù túng lắm rồi, chân tay mình đã dài thế này rồi cơ mà, ra ngoài thôi.
Mấy hôm nay mình làm mẹ mệt, mẹ cứ ngủ suốt, chắc mẹ ngủ bù để vài hôm nữa có sức mà chăm mình. Mẹ thì thầm với mình: "để qua lễ 2/9 đã rồi hãy ra con nhé". Tối nay, ba còn chở mẹ đi vòng vòng quanh mấy con phố, ngắm dòng người cuồn cuộn chảy, rực rỡ đèn màu, cờ và hoa. Âm thanh người cười nói lao xao, tiếng còi xe,... mình cứ nôn nao.
Khuya đến thì mẹ có dấu sinh, nhưng vẫn chưa đau bụng. Mẹ lo lắm, cứ trăn qua trở lại, không ngủ được, trông mau đến sáng để gọi điện cho bà ngoại.
3/9/2001: 5 giờ rưỡi, bà ngoại đã lò dò ra tới, he he, bà ngoại cũng nôn đón thằng cháu đầu đây mà. Bà kêu ba đi mua mè về nấu cháo mè cho mẹ ăn để dễ sinh. Mẹ cố ăn mà trong lòng thì lo lắm, tự nhủ, thôi thì cố lên, dù gì thì hết hôm nay là mẹ đã có con rồi. Phải cố lên thôi.
7:30 vào đến bệnh viện đa khoa Trung ương Cần Thơ. Sao mà bệnh viện mới xây lâu thế nhỉ? Ba đăng ký cho mẹ ở phòng dịch vụ. Hôm nay vẫn còn nghỉ lễ nên vắng cực kỳ. Sân phòng khám rộng thênh thang, không như mọi khi toàn người là người. Cô y tá khám xong bảo còn lâu, nên ba mẹ dắt nhau đi hết mấy vòng bệnh viện.
9:00, bác sĩ gọi mẹ vào khám. Me vẫn chưa đau nhiều, nên cười tươi rói giữa bao nhiêu bà bầu quằn quại rên rỉ, tóc tai phờ phạc. Ba thì lấp ló ngoài cửa, tay xách giỏ đựng khăn và quần áo thay cho em bé, miệng cười tươi như hoa. Mẹ nhìn thấy cười đau cả bụng, còn lâu lắm cơ, còn đau lắm cơ, ông xã ạ.
15:00 Bác sĩ chích thuốc gì đó cho mẹ. Thế là mẹ muốn ói, lên cơn đau bụng, qua mặt các bà bầu khác ào ào vào phòng sinh.
16:30 Bình Nguyên khóc oe oe chào đời.